... ...

Sống ở đời, ai cũng mong muốn được tiếng thơm, tức là những lời khen ngợi thiên hạ dành cho mình. Nhiều người còn muốn tên tuổi cùng tiếng tốt của mình khi chết đi còn lưu lại đến đời sau.

Muốn thực hiện được điều đó, ta phải biết sống cho mọi người, vì mọi người bằng cách dám coi nhẹ đồng tiền và ngay cả mạng sống của mình để cứu giúp thiên hạ khi gặp cơn tai biến ngặt nghèo cần đến sự giúp đỡ của ta. Hoặc bằng cách truyền đạt hết tất cả những kinh nghiệm quý báu của mình đạt được trong cuộc sống, hay những thành quả văn hóa, nghệ thuật, cùng tiến bộ mọi mặt cho mọi người để mưu cầu lợi ích chung.

minh-vi-moi-nguoi

Có được như vậy thì khi chết đi, người đời sau mới ngưỡng vọng đến ta với lòng thành kính yêu mãi mãi. Còn nếu ta chỉ biết sống vị kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình, coi đồng tiền to như cái bánh xe bò, trong đời không hề giúp ai được xu nhỏ... thì khi chết đi đâu ai thèm nhớ đến!

Người như vậy sống thì ai cũng ghét, khi chết người ta lại mừng. Hạng "giá áo túi cơm" này sống thêm ngày nào chỉ thêm chật đất ngày đấy, vì vậy khi chết người ta mừng cũng phải!

Xưa, vào thời Ngũ Đại có người tên Mã Ân làm một quan chức võ nhỏ. Y vốn là bộ hạ của quan Tiết độ sứ Lưu Kiến Phong. Sau này Kiến Phong bị bọn bộ hạ hiềm thù giết chết, nên Mã Ân được tôn làm thống soái. Một thời gian sau, Chu Ôn lập ra nhà hậu lương, thì Mã Ân được phong làm Sở Vương, uy quyền thật lẫy lừng...

minh-vi-moi-nguoi

Tuy giữ được quyền cao chức trọng, địa vị thật cao sang, nhưng người đương thời rất khinh thường Mã Ân, một phần do ông ta là kẻ bất tài chỉ nhờ vào vận may mà sự nghiệp lên như diều gặp gió. Một phần nữa là Mã Ân lúc nào cũng ngụp lặn trong rượu chè, gái đẹp, chỉ thẳng tay vơ vét cho riêng mình chứ trong đời không hề cất nhắc một ai. Do sống ích kỷ như vậy nên Mã Ân bị người đương thời gán cho một hổn danh là "tửu nan phạm đại", tức là hạng giá cao áo túi cơm tầm thường, chứ không tài cán đức độ gì cả.

Người ta chỉ trọng vọng hạng người sống mà biết quên mình để lo cho người khác. Đó là người có lòng vị tha bác ái.

Vị tha là kẻ khác, chứ không phải chỉ biết vì mình. Còn bác ái là lòng yêu thương rộng khắp, bao trùm thiên hạ. Thật cao quý cho những ai vốn được tấm lòng vàng như vậy. Cả đời họ chỉ biết hy sinh quyền lợi của mình, sức khỏe của mình, thậm chí cả mạng sống của mình để mong mưu cầu hạnh phúc cho người khác. Những kẻ đó là Tiên, là Phật chăng? Không, họ là những người bình thường như chúng ta, sống chung quanh ta, sống chung quanh ta, nhưng tấm lòng của họ thì quả là cao quý hơn người!

minh-vi-moi-nguoi

Những người biết hy sinh mạng sống quý báu của mình cho người khác sống, quả là đáng phục! Họ lập được những kỳ công như vậy, thật thẹn cho những ai sống ở đời chỉ biết đục khoét của dân, chỉ biết nghĩ về mình, lo cho mình, cho mọi người sống chết ra sao không màng đến!

Những ai biết sống hòa đồng với mọi người, nhưng ai có lòng vị tha bác ái, đều được mọi người hết lòng biết ơn và ngưỡng mộ. Những người có lòng nhân từ này dù khi chết đi, người đời vẫn nhớ mãi đến công đức và thương tiếc không nguôi.

Trong một xã hội mà xuất hiện được nhiều người biết sống vị tha bác ái thì xã hội đó thật tốt đẹp.

Ghi nguồn www.bietsong.net khi đăng tải lại bài viết này.

Biết Sống

{picture#https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgmU6gKGAVPOOOXa261CZVyovJFY_-Vdhfpuj_xyKKQlyvLqRo2w_5Vo1kh3Tuv37TTe7xNoViJtSUg02GqyEMzktwTALk9ynLc-YDAxnfAAe7svIKCUNzQvGmUfyRUs8E7SqjDakmg0F3Z/s1600-r/logo-life-2.png} Với quan điểm sống tích cực ấy cùng mong muốn được nhân lên mãi những vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp con người là động lực để chúng tôi xây dựng nên Biết Sống {facebook#https://www.facebook.com/bietsongblog/} {twitter#} {google#} {pinterest#} {youtube#L} {instagram#}
Powered by Blogger.